Hạn sử dụng của tình yêu
Sau suốt nhiều tháng đi sớm về muộn bất thường, xoay quanh việc làm và việc học, thì rồi cũng đến một ngày tôi được về trước giờ Thời sự. Rẽ vào tiệm bánh ngọt quen thuộc, chưa kịp mở lời, cậu bé trông tiệm đã nhanh nhảu: “Hai bánh ngọt hả anh? Anh đợi em một chút ạ”.
Vừa nhanh tay đưa tôi túi bánh, cậu vừa hỏi thăm vì sao lâu không thấy tôi ghé mua. Tôi chỉ cười. Những tiệm bán hàng nhỏ thường rất quan tâm khách, câu chuyện giữa đôi bên cũng vì thế mà tình cảm hơn. Không chỉ tiệm bánh ấy, hầu như tôi đi ăn ở đâu cũng đều được chủ tiệm nhớ mặt cả. Như bác chủ tiệm cơm kia, bác cứ thấy bóng tôi lái xe đến là chạy ngay vào lấy vội “mấy đồ nghề”. Ấy là bởi vì bác biết cái đứa sắp sửa bước vào nó thích ăn cháy, mà cơm cháy thì phải chấm với nước thịt mới ngon ạ. Bữa trưa của tôi, cũng vì vậy mà luôn thấy ấm áp.
Năm nay tài chính kể cũng dư hơn được một chút, chính vì vậy mà từ nhà hàng lớn đến (tiệm ăn/uống) khách sạn 5 sao cũng đã được trải nghiệm cả. Không phải lúc nào cũng hài lòng. Tôi đã phải dùng cái vốn tiếng Anh “8 chấm (IELTS) không đến nhưng 6 chấm chắc hơn” để thao thao suốt hơn nửa tiếng với một vị quản lý nhà hàng người nước ngoài, đại ý là: “Có phải nhà hàng của các bạn phân biệt giữa người Việt và người nước ngoài không?”. Bởi vì hôm ấy mặt của cô bạn tiếp viên phục vụ tôi lạnh hơn thời tiết Sapa ngày Đông Chí. Cô ấy đem cho tôi một nồi lẩu như đã gọi, nhưng không kèm giấy ăn, không kèm thìa mà chỉ có độc một đôi đũa, sau đó cô ấy cũng chạy khỏi tầm mắt khách ngay. Thế thì thử hỏi tôi ăn kiểu gì?
Ấy vậy mới nói, không phải cứ bước chân vào nhà hàng, trả những hóa đơn đắt tiền thì sẽ nhận lại sự hài lòng. Tận tâm hay không đều do mỗi người. Và sự tận tâm ấy, theo tôi, cũng chính là một dạng tình cảm-thức tình cảm giữa chủ và khách. Lâu dần có khi biến thành tình anh em. Ối lần tôi được “cân điêu” từ hai cân rưỡi lên thành hai cân bảy, nhờ bởi thức tình cảm này mà.
Phải khẳng định rằng, những người bán hàng tôi quen thường có trí nhớ rất tốt, đủ để một đứa lặn đi cả năm như tôi, vẫn in sâu trong tâm họ. Nhưng nghĩ cũng phải, tôi dễ chiều: Bộ quần áo ấy, thói quen gọi đồ ấy. Không đổi. Ai nói tôi khó tính thì tôi không biết, chứ tinh ý thì có khó khăn gì nhận ra quanh năm suốt tháng tôi chỉ mặc tuyền sơ mi, và ăn trưa chỉ với chừng ấy món. Có một thời ở TPBank, nguyên một tháng tôi chỉ ăn cùng một đĩa cơm cơ mà.
Điều ấy lại làm tôi nhớ đến những mối tình khác. Ngày cuối năm chúc Tết các anh, chị SHB, khi ấy mới chợt nhận ra mình đã có tương tác với gần như toàn bộ đơn vị Hội sở và các chi nhánh. Năm nay là năm đầu tiên làm việc trọn vẹn tại SHB. Xét trên phương diện Quan hệ Công chúng, như thế có thể kể là thành công. Càng đi nhiều càng vui, và càng nhiều kỷ niệm. Việc xin tin, viết lách bao giờ cũng cần sự nhiệt tình của các Giám đốc. Nhưng tâm lý và sâu sát như chi nhánh Gia Lai, chi nhánh Hải Phòng, chi nhánh Khánh Hòa….; ở Hà Nội có chi nhánh Ba Đình, chi nhánh Tây Hà Nội, chi nhánh Thăng Long…Các Giám đốc chỉ ngõ tường ngách tận cho Biên tập viên làm mọi việc trở nên hết sức dễ chịu và dễ thương. Em không thể kể hết được các đơn vị, các chi nhánh: các Giám đốc, Trưởng phòng, chuyên viên…đã hỗ trợ và chỉ bảo em trong suốt một năm qua ở bài chia sẻ này. Nhưng ngoài lời chúc Tết, em muốn, một lần nữa, xin được gửi lời cảm ơn/biết ơn sâu sắc tới các anh, chị. Những người đầu năm tận tình mà cuối năm cũng vẫn nhiệt tình với em Quân, những đơn vị có tin gì lại cc luôn cho em, và vẫn sẵn sàng xếp những lịch làm việc lúc 8h sáng, 1h trưa, và nhận cuộc điện thoại của em lúc….8h tối. Điều ấy thực sự chứng tỏ thức tình cảm anh, chị dành cho SHB nói chung, Bản tin nói riêng và phần nào đó là em Quân-thức tình cảm cực kỳ sâu sắc, bền bỉ và chắc chắn là chẳng bao giờ…hết hạn sử dụng. Chính sự bền vững đó là điểm tựa lớn lao giúp em Quân tiếp tục sự nghiệp của mình tại SHB. Nhất là khi trải qua những giai đoạn khó khăn, bế tắc và đôi khi cả mất phương hướng. Trong năm nay, em nghe rõ tinh thần của sếp về việc Bản tin sẽ thực hiện đảm bảo, quyết liệt, toàn diện và có những thay đổi sâu sắc hơn. Muốn được như vậy, em Quân lại tiếp tục mong các anh, chị chỉ bảo và chiếu cố nhiều ạ!
Năm nay vẫn giống mọi năm, thi thoảng tôi lại gặp một vài người mà tôi coi là bạn, tiếc rằng họ “trở mặt” nhanh như thời gian tôi lật một mặt trứng tráng vậy. Có những người không hợp nhau thì đi, lại có khi một trong hai người còn cố chấp quá, nhưng cũng có những người mà tôi phải dùng đến cụm từ như trên vậy.
Bạn thì không có hạn sử dụng, nếu có, cũng đủ lâu dài để ta cảm thấy yên tâm. Nhưng bè thì dễ bị nhầm với bạn, và đùng một cái nó bỏ mình bất thình lình cũng xem như là điều bình thường. Tôi vẫn hay kể cho mọi người xung quanh về chuyện tôi từng đi học một lớp năng khiếu, lớp hai chục người thêm một cậu tình nguyện viên phụ trách điểm danh và hỗ trợ việc hành chính. Đếm bẵng đã năm năm trôi qua, tôi chẳng còn được thành viên nào trong lớp ngó ngàng, nhưng lại chơi thân với cậu phụ trách ấy! Khó khăn, vất vả, ăn mừng hay rảnh rỗi…thì anh em cũng chia sẻ với nhau cả. Có cậu ấy, tôi kể như yên tâm lắm lắm nhiều phần.
Cũng rất may mắn, một (vài) trong số những đồng nghiệp mà tôi gặp gỡ tại SHB, nay trở thành bạn tôi. Người SHB vốn sống tình cảm, nếu hợp sóng với mình ắt trở thành cạ ngay. May phúc toàn người nhiệt tình, năm nay cũng được cả chục bữa ăn thêm cafe. Người ở xa thậm chí sinh nhật còn đề nghị ship trà sữa để mình chung vui liên hoan. Nhưng điều quan trọng là có tâm sự, chia sẻ gì thì đều có thể nhắn gửi với nhau cả. Có những điều, người trong cuộc bao giờ cũng hiểu rõ hơn mà.
Năm mới, nếu không ai đánh thuế ước mơ thì mình cũng xin được mơ cao xa một chút: Rằng những người bạn hiện tại sẽ không rời xa mình. Những người mà mình chưa nói chuyện hoặc nói chuyện ít trong năm nay, hai bên sẽ chia sẻ với nhau nhiều hơn và lúc nào mình cũng chào đón một người bạn mới. Các bạn (tương lai) ơi, vui lòng chiếu cố và nhường nhịn, chủ động với Quân một chút với nhé ạ!
Đặc biệt mong quan hệ của mình và người SHB, từ cấp lãnh đạo, quản lý đến CBNV sẽ ngày càng tốt đẹp hơn. Đằng sau tám tiếng chấm công thì vẫn là anh em cơ mà! Xin các anh, chị, em đừng cho em Quân vào thành phần quá đát nhé ạ.
Năm nay, quyết tâm hoàn thành một số kế hoạch như sau: Thực hiện trọn vẹn một năm hợp đồng tiếp theo tại SHB, cũng mong cái duyên này không có hạn. Người đến, người đi để lại nhiều kỷ niệm vui lẫn sự tiếc nuối, nhưng cảm giác đọng lại là sự tin tưởng và cảm giác còn nhiều điều muốn làm tại đây. Nói leo theo lời sếp mình là “còn nợ SHB”, vậy nên khi Ngân hàng còn cần, mình còn làm.
Làm được nhiều việc tốt hơn, chắc rồi, lúc nào cũng muốn như vậy. Đi nhiều, mình mới thấy nhiều cảnh đáng thương, mà xung quanh mình, những việc lặt vặt cũng nhiều vô kể. Sẽ cố gắng, trong khả năng, làm được những việc tốt cho người, cho đời.
Đi được nhiều nơi hơn, năm nay đã đi nhiều rồi, nhưng vẫn còn một vài điểm đến chưa thể sắp xếp. Luôn thấy có lỗi với TP.DVKH chi nhánh Hải Dương vì năm nay chưa sắp xếp tới đất Côn Sơn được. Nhưng năm mới chỉ vừa mới bắt đầu thôi, kiểu gì cũng đi được. Anh em SHB miền Nam, anh em Cam-Lào cũng gọi nhiều. Rồi cũng mong một lần tới Trung Quốc mua trực tiếp đồ kỷ niệm của đội Quảng Châu Hằng Đại nữa. Kiểu gì cũng sắp xếp thực hiện được ít nhiều việc trải nghiệm những miền đất mới.
2019-Mong rằng nhiệt huyết và tình cảm của mình dành cho cuộc sống này sẽ không hết hạn giữa chừng.
Và lại thêm một câu nói quen thuộc: Em Quân xin cúi đầu cảm ơn các anh, các chị, các bạn nhiều! Đã có một năm tận tụy bên nhau rồi, năm mới lại mong được mọi người yêu thương và bảo ban nhiều nhé ạ. Tất cả mọi người, em Quân mong được dài lâu!
Hôm nay là 4/2/2019 (mùng 1 Tết Kỷ Hợi). Với tôi, mùa xuân này rực rỡ hơn 1/4 thế kỷ trước đây rất nhiều!