Món quà ý nghĩa nhất
Minh Quân và Lê Na yêu nhau đã bước sang năm thứ ba.
Minh Quân là chuyên viên hành chính của một công ty truyền thông nhỏ, thu nhập mỗi tháng chỉ trên dưới 5 triệu đồng. Anh cũng không được đẹp mã cho lắm, ít nhất là dưới góc nhìn của người viết câu truyện này. Xét cho cùng, đàn ông con trai thời hiện đại mà cao chưa đến mét bảy, vóc dáng như cây cau lùn thì đẹp đẽ ở đâu?
Thế nên Minh Quân rất tự hào khi yêu được Lê Na. Người Việt ai mà chẳng thích một cô gái mét rưỡi, trắng trẻo, xinh xắn, hát hay. Mà điều quan trọng nhất là đứng cạnh Lê Na, Minh Quân không cảm thấy khập khiễng. Lê Na có một cuộc sống đầy màu sắc, cô là một quản lý tài ba và luôn biết cách sắp xếp thời gian hợp lý để không làm ảnh hưởng đến đời sống cá nhân. Về nhà, cô đọc sách, chăm hoa, nuôi chó mèo, đi mua sắm và còn tự tay đan khăn mỗi mùa đông đến. Cuộc sống như vậy kể là mãn nguyện. Chỉ là Minh Quân, dù vốn là người tỉ mỉ, nhưng không phải người có kinh nghiệm yêu. Xét cho cùng thì kinh nghiệm đâu phải thứ rớt từ trên trời xuống, và Na thì là người đầu tiên xuất hiện trong cuộc đời Quân sau những hai-mươi-nhăm năm tồn tại trên đời. Dù sao thì Na sẽ không để yên chuyện này, nếu cô có thể dạy anh kho thịt được thì cũng có thể dạy anh cách yêu.
Cô quyết định tự học hỏi bằng cách mua một cuốn sách chỉ dẫn về tình yêu, và bắt đầu lật những trang đầu tiên:
“Một người đàn ông yêu bạn thì sẽ tặng những món quà thích hợp với bạn. Nhất là trong năm thứ ba, bởi đây là quãng thời gian tình cảm bắt đầu có dấu hiệu nhạt nhòa và cần được làm mới, hâm nóng. Nếu anh ta hời hợt với bạn, thì bất cứ lúc nào bạn cũng phải sẵn sàng với nguy cơ xuất hiện kẻ thứ ba”.
Lê Na đọc xong tự dưng thấy tim đau buốt. Quân vốn là kẻ lập dị. “Chờ đợi gì vào ngày phụ nữ biểu tình chứ? Ở phương Tây, nhiều phụ nữ còn từ chối sự quan tâm vì đó mới là bình đẳng”. Đấy là cái lý anh đưa ra để chẳng tặng quà vào ngày 20/10 và 8/3. Mà bởi vì anh không theo đạo nên càng chẳng có quà Giáng sinh, Valentine cũng chỉ là một ngày tẻ nhạt. Tóm lại, ngoài quà sinh nhật, mỗi năm Lê Na chẳng nhận được thêm điều gì.
Lê Na quyết định chủ động nhắc anh tặng quà.
“Có phải anh không muốn tặng quà cho em đâu”, Quân trả lời. “Em cũng biết đấy, anh chẳng biết mua cái gì thì hợp ý em nữa. Hay vậy đi, Chủ nhật này chúng mình cùng đi mua nhé?”
“Không được, em mà đi mua cùng thì còn gì thú vị nữa. Đó chẳng phải là tấm chân thành của anh. Nếu anh thực sự yêu em và quan tâm đến em thì chắc chắn anh sẽ biết em thích thứ gì”
Sau câu trả lời của Lê Na, Minh Quân chỉ ước giá mà được quay trở lại thời mới quen nhau. Anh sẽ đề nghị cô nộp một bản đăng ký có đủ sở thích, sở trường….Giống như bản đăng ký mà anh đã nộp hồi tham gia “Ai là triệu phú”.
Dù sao, được thể, Lê Na yêu cầu Quân phải tặng ba món quà từ giờ đến hết năm. Một cho ngày Valentine, một cho sinh nhật cô, và một để kỷ niệm ngày yêu nhau.
Lê Na nhận được món quà đầu tiên vào ngày 14/2. Hôn anh, cô chạy vội trên đường về nhà, đóng kín cửa và bắt đầu mở hộp: Một chiếc nhẫn bạc của PNJ. Chỉ có trên phim, các cô gái mới có quyền mộng mơ về một chiếc nhẫn kim cương to bằng hạt mít. Chứ ngoài đời thực, nhất là với một bạn nam có đồng lương eo hẹp như Quân, thế kể đã là tâm huyết lắm. Dù sao thì cũng phải kiểm tra lại ý nghĩa món quà.
Sách nói thế này:
“Nếu người yêu tặng bạn một chiếc nhẫn vừa khít ngón tay đeo nhẫn cưới của bạn thì thật đáng chúc mừng. Anh ấy chính là tấm chồng hoàn hảo mà cuộc đời bạn có thể mơ ước đến! Nhưng nếu nhẫn chẳng vừa ngón này thì hãy coi chừng, có thể anh ấy không thực lòng thương yêu bạn nên chẳng biết bạn gầy, béo ra sao”.
Ngón tay đeo nhẫn của hầu hết các cô gái Việt là áp út bên trái, dĩ nhiên đấy là nhẫn cưới. Còn nhẫn cầu hôn thì đeo vào ngón chính giữa. Cả hai trường hợp này, Lê Na đều chấp nhận.
Nhưng nhẫn Quân tặng thì chỉ vừa có ngón cái!
Mặt Lê Na trắng bệch, rồi xanh lét, rồi lại trắng bệch. Cô tức giận đi tìm Minh Quân, dằn mạnh chiếc nhẫn xuống mặt bàn:
“Người yêu anh gầy, béo thế nào anh cũng không biết. Hay anh mong người yêu anh sớm thành con lợn? Anh hãy tặng lại quà khác đi!”
Và Lê Na cũng giận Quân luôn một tuần vì chuyện này.
Tới sinh nhật người yêu, lần này Quân hoảng thực sự vì ám ảnh chuyện hôm trước. Mua cái gì bây giờ nhỉ? Cuối cùng, anh đành phải nhờ đến mấy đồng nghiệp nữ trong công ty tư vấn.
Nhận quà sinh nhật, Lê Na không còn hào hứng như lần trước. Cô mở gói quà ngay trước mặt người yêu. Trong lúc Quân cúi đầu nhìn xuống hai bàn tay đang nắm chặt của mình. Anh rất muốn biết ý tứ Lê Na thế nào chứ. Nhưng anh sợ.
Dù sao thì đúng là đáng sợ thật.
Lê Na rất thất vọng về Quân. “Anh biết em không bao giờ trang điểm. Vậy anh mua son phấn là có ý gì? Chê em già hả? Xấu hả? Không son phấn thì chẳng ra sao đúng không?”
Quân cúi gằm mặt suốt quãng đường đưa Lê Na về nhà. Khi thấy cô đã vào phòng, Quân mới dám ngẩng đầu lên. Anh lắc đầu suốt nhiều ngày sau đó.
Và dù sao thì Lê Na cũng phải giận Quân nguyên một tháng sau đó.
Đến ngày kỷ niệm yêu nhau thì Quân thậm chí chẳng gặp mặt trực tiếp Lê Na được: Công ty cử anh đi công tác nước ngoài. Cực chẳng đã, Quân phải nói chuyện với Lê Na rằng vẫn sẽ gửi quà cho cô đúng vào ngày kỷ niệm.
Hay bắt nạt Quân dạo gần đây nhưng khi anh đi rồi, Lê Na mới cảm thấy Quân thực sự quan trọng với cô. Vắng anh, một ngày của cô trở nên buồn tẻ. Nghĩ lại việc cãi nhau với anh chỉ vì mấy món quà, cô thấy mình cũng có phần nông nổi.
Đúng lúc ấy, nhân viên bưu điện gửi đến cô một bưu phẩm bảo đảm.
Chỉ có một bao diêm trong gói. Đây là năm 2017 và hiếm việc gì người ta cần dùng đến diêm. Tặng diêm làm gì chứ?
Vậy là cô tìm đến cuốn sách hướng dẫn yêu để tra thử ý nghĩa về việc tặng diêm làm quà. Không thấy đáp án, chỉ thấy một mảnh giấy nhỏ được gài bên trong cuốn sách. Giấy viết:
“Hãy tin anh, dùng diêm này đốt quyển sách hướng dẫn yêu kia đi. Hạnh phúc sẽ nằm trong tay em!”.
Đó là chữ của Minh Quân.
Lê Na lúc này mới nhận ra bao diêm là món quà ý nghĩa với cô nhất!