Chuyện xếp hàng
Nhà hàng tôi bước vào trưa nay có vẻ như đang “cháy rực” trên thị trường giao đồ ăn. Điều đáng tiếc là gần hai chục bóng Áo đỏ và Áo xanh đang đứng trước tôi lại không xếp thành hai, mà thành năm, không, phải tới sáu hàng, hay thực ra là đang tụm tròn lại bàn máy tính gọi đồ.
Bấy giờ, một cô gái nước ngoài bước vào và đứng ngay phía sau tôi. Một là cô chưa thấy bao giờ, hai là cô đã quá chán cái cảnh không biết đâu là đường chân trời ấy, nên cô cất tiếng hỏi ngay một cậu phục vụ đang đứng gần đấy (bằng tiếng Anh):
“Tôi có thể đứng ở hàng nào đây? Đây là mấy hàng?”
“Chị cứ đứng đấy ạ” – Cậu nhân viên vẻ như không giỏi tiếng Anh lắm, đáp lại gọn lỏn như vậy.
“Em không nói thế được”, tôi lên tiếng, “Anh không nghĩ cứ điền vào chỗ trống như này thì là hay đâu”.
“Họ là Shipper thôi anh”
“Shipper cũng là khách hàng, em. Tất cả đều bình đẳng khi gọi đồ. Anh rất tôn trọng các bạn ấy nhưng cũng là điều tốt cho chính các bạn khi được đảm bảo thứ tự”.
Bạn nhân viên không nói gì được hơn. Tôi cũng không có ý nói thêm điều gì với bạn. Điều cần làm trước mắt là hỗ trợ cho người phụ nữ sau lưng tôi – người vừa bị một Shipper khác chen lên, và người phụ nữ nóng tính ấy đang liên tục: “Xin lõi”, “Xin lõi” và hướng ánh nhìn đanh thép lên phía ông chú kia, không ngoài mục đích thu hút sự chú ý của ông để có thể nhắc ông về chuyện thứ tự.
“Chị cứ đứng sau lưng tôi. Tôi sẽ hỗ trợ chị”. Tôi lên tiếng.
Và sau đúng 15 phút, bằng việc nhích lên từng chút một để hoàn thành hình chữ Z, cũng như lên tiếng khi cod trường hợp nào có ý vượt, cuối cùng tôi đến được nơi gọi đồ. Quay lưng lại, tôi đề xuất cô gái kia nên gọi luôn phần của cô ấy và tôi sẽ trả một thể trước, sau đó sẽ tính toán với nhau sau.
“Việc đầu tiên tôi muốn nói với chị là khi đã đến một nhà hàng đông, lựa chọn của chúng ta là chấp nhận chờ đợi hoặc rời đi. Và khi đợi, tôi hiểu mong muốn của chị…”
– “Đấy không phải là mong muốn (của tôi), đấy là sự thật (It’s not my hope, it’s the Fact..)”
“Vâng”, “Sự thật là cần thiết phải xếp hàng. Nhưng sự thật là tôi cũng đã thấy chị thử đấu tranh nhưng không hiệu quả lắm, còn tôi thì có xu hướng làm điều đơn giản nhất mỗi khi đói, tại vì lúc đói thì tôi quan tâm nhất việc khi nào được ăn. *Cười*. Khi trông cách phản ứng của mọi người với chị, tôi hiểu rằng chị có thể cải thiện được một vài người chứ ko phải tất cả, nên tôi nghĩ điều duy nhất có thể là sự kiểm soát bằng quy định. Mọi nhân viên ở đây có vẻ đều rất bận rộn, tôi tin quản lý cũng đang như vậy. Sẽ là đẹp lòng nhau hơn khi ta ăn xong bữa, khách bớt đi, công việc của họ cơ bản xong xuôi, khi đó tôi sẽ đề nghị gặp người quản lý và góp ý với anh ấy một vài cách để quản lý việc thứ tự. Sự chen lấn bắt đầu từ nỗi sợ thiệt thòi, chị ạ. Người giao hàng sợ điểm số, sợ hết đơn. Người như chúng ta sợ…Nói chung mỗi người mỗi vẻ. Khi ta đảm bảo mọi người đều bình đẳng, ai cũng chấp hành luật lệ thì sẽ giảm đi tối đa rủi ro về vi phạm ý thức. Tôi cũng tin rằng bất cứ đơn vị dịch vụ nào cũng mong muốn phục vụ tối đa khách hàng, tuy nhiên hôm nay có vẻ không phải một ngày họ kiểm soát được. Hẵng cứ thong thả tham khảo từ họ lý do, sau đó góp ý với họ nếu chúng ta có cách giải quyết tốt hơn. Như vậy mới là nhổ cỏ cả rễ”.
“Anh nghĩ thông hơn tôi nhiều” – Người phụ nữ ủng hộ.
…..
Tôi và cô ấy vừa có cuộc nói chuyện với quản lý nhà hàng. Anh ấy rất cầu thị và tôi tin mình cũng đã chia sẻ những điều hợp lý nhất giúp anh ấy. Chàng trai trẻ cũng cảm ơn tôi bằng một voucher, ban đầu tôi không nhận, nhưng sau đó tôi đưa lại cho cô gái nước ngoài: “Vậy thì cô ấy nên cầm, từ chuyện của cô ấy nên tôi mới đủ bất bình để gặp anh thay vì tạm thông cảm như nhiều lần, vả lại, chúng ta sẽ nên tạo một trải nghiệm tốt và để cô ấy quay trở lại đây, chứng kiến nét đẹp của từ những điểm nhỏ nhất – như một nhà hàng ở đất nước chúng ta, nhỉ?” – Tôi nói với người quản lý, và tôi cũng lưu ý thật kỹ với anh việc cố gắng đảm bảo quyền lợi của Shipper – những người vừa kiếm cơm, vừa phải thay mặt khách hàng đang đợi đồ ở một nơi xa nào đó khác; nhưng tuyệt đối cũng phải tôn trọng những người trực tiếp dùng bữa tại nhà hàng.
Văn hoá xếp hàng luôn là một câu chuyện dài. Tôi tin về cơ bản, ý thức của toàn bộ người dân chúng ta là tốt. Một số thời điểm mọi thứ sẽ hơi xô lệch đôi chút, nhưng vừa mềm vừa rắn, mọi chuyện rồi sẽ trở nên tốt đẹp, hoàn hảo. Luôn nên tin và cả góp sức xây dựng những điều tốt đẹp nhất, nhỉ?