Mong anh trở về…
Hôm nay là ngày sinh nhật của anh. Em viết những dòng này mà chẳng dám gửi đến anh, cũng không biết anh có đọc được không. Nhưng em nghĩ rằng mình cần phải viết…
Vậy là đã gần mười tháng trôi qua kể từ ngày anh bỏ em, bỏ con, bỏ mái nhà nhỏ của chúng mình để ra đi. Chỉ bởi một lý do mà cho đến giờ em vẫn không thể nào hiểu được: hết yêu và không còn niềm tin. Những tuần đầu tiên ấy, em thường giật mình dậy lúc nửa đêm, lật lại những dòng ký ức chúng mình từng dành cho nhau, và rồi, khóc cạn cả nước mắt.Đồng nghiệp ái ngại mỗi lần thấy em tới cơ quan với bộ mặt không thể nhợt nhạt hơn, và rồi cả sếp nữa, mỗi lần nhìn em cầm tập hồ sơ với ánh mắt vô hồn.Thế rồi đến một ngày em cũng chẳng còn chịu được chính bản thân mình nữa, em quyết định xin nghỉ việc. Nhưng nghỉ việc thì vẫn cứ phải ăn, ấy vậy là vốn liếng tích lũy bấy lâu nay bỗng dưng mất sạch cả…
Khoảng thời gian đau khổ của em tưởng chừng như cứ thế kéo dài khi em nhận ra rằng: xung quanh mình chẳng có một ai chịu lắng nghe. Những người mà trước đây em từng hết mực tin tưởng, giờ thấy em như vậy liền phủi tay đi như chưa một lần quen biết. Đó thực sự là những tháng ngày tuyệt vọng…
Cho đến một ngày em chợt nhớ ra những lời anh từng nói ngày đầu quen nhau: “Anh đã từng đứng trước bức tượng cụt đầu ở Am Mỵ Châu, và anh thấy sợ…Anh sợ về một tình yêu lừa dối, sợ một ngày mình sẽ chịu nỗi đau của Mỵ Châu, và rồi phải xa cách”. Thế là tự dưng em cảm thấy có động lực, và em quyết định đi.
Vốn chưa bao giờ đi đền, chùa, em phải cố kéo theo một cậu bạn đi cùng. Đấy cũng là lần đầu tiên em tự tay thắp một nén hương. Những nỗi lòng và oan ức bấy lâu dồn nén, em đều thành khẩn trước Thánh Bà, em xin Người che chở cho anh.Đài cầu một lần được luôn, hai đồng nằm liền nhau. Ông từ nãy giờ đứng bên thấy vậy, cả mừng giải thích đây là điềm cát lợi lắm, em cũng đôi chút an tâm…
Và rồi em bắt đầu xây dựng lại sự nghiệp của mình. Em có một công việc mới, lương cao hơn và giờ cũng đã bắt đầu có của ăn, của để. Nhưng những ngày nhịn đói vì không đủ tiền mua nổi một ổ bánh mỳ đã dạy em rằng: phải tiết kiệm. Em nấu cơm nhà thay vì cố ra tiệm ăn như ngày trước, và bỏ qua những thú vui không cần thiết. Em cũng luôn cố gắng tăng ca mỗi khi có thể, bởi em biết rằng, lúc này mình chịu vất vả một chút, nhưng tương lai sẽ khá hơn.
Những buổi chắp tay cầu nguyện trước Phật, trước Thánh cũng đã dạy em nhiều điều. Thật vậy: Mâm cao cỗ đầy thì em không có, em chỉ có tấm lòng thành và lời hứa sẽ luôn tích đức hành thiện, giúp đỡ người khác. Vậy là từ ngày ấy, em trở nên kiên nhẫn hơn, khiêm tốn hơn, và biết vun vén cho mọi người xung quanh. Thi thoảng gặp những người ăn xin ngoài đường, em cũng cho tiền họ. Và điều em thực sự ngạc nhiên là từ người ăn xin ở Hà Nội – cụ bà vốn từng có gánh hàng rau ngày trước, sau một trận ốm mà số vốn ít ỏi cũng đội nón ra đi cả, nên nỗi phải đi xin ăn. Cho đến hai cụ mà em gặp ở Quy Nhơn, vì hoàn cảnh gia đình khó khăn, sống trên núi chẳng đủ ăn mà lại tàn tật không thể kiếm việc, không muốn trở thành gánh nặng cho con cháu nên đành đoạn bỏ nhà đi xin ăn qua ngày. Tất cả đều đáp lại thiện tâm của em bằng cùng một lời quen thuộc: “A Di Đà Phật!”. Em chợt nhận ra rằng: Con người ta dù có khổ đến đâu, nếu còn có đức tin và lòng hướng thiện, thì sẽ vẫn có thể kiên trì.
Em cũng may mắn gặp được những người bạn thực sự tuyệt vời. Nguyễn Thủy – cô gái đã thức cùng em đến một giờ sáng chỉ để chia sẻ về câu chuyện của chúng mình. Cô ấy cũng là người lau nước mắt cho em, trong một hôm em nhớ anh không thể kìm nén nổi. Rồi cả Ái Quỳnh nữa, cô bé ấy làm em thực sự cảm động khi chia sẻ rằng: “Em đi chùa chẳng mong cầu gì cả, chỉ mong anh và chị sớm quay về với nhau thôi”. Ở bên họ, em cũng thấy yên tâm hơn.
Anh à! Những ngày dài xa nhau, em kìm nén nỗi đau để cố gắng hoàn thiện bản thân mình. Chưa một lần em đủ can đảm để tìm vào facebook anh, cũng chẳng biết thêm tin gì về anh nữa. Em chỉ biết cầu nguyện ông Trời che chở cho anh, và mong anh được hạnh phúc.
Bất ngờ mới đây có người bạn của chúng ta nhắn với em rằng, anh thực ra cũng đang rối lòng lắm, nhưng còn e ngại không biết em có tha thứ cho anh không để anh có thể trở về. Em có cảm giác, không phải bạn chúng ta mà chính là anh đã nhắn em, đúng không? Lý do anh ra đi thật trẻ con, đến cả lý do ngăn cản anh trở về cũng thật ngốc ngếch. Em cũng đã quá ngốc ngếch để giữa chúng mình lỡ mất bao nhiêu cơ hội của hạnh phúc. Bao nhiêu đau khổ, dằn vặt những ngày xa nhau vừa qua sẽ giúp chúng mình lớn thêm lên, biết nắm giữ và vun vén tổ ấm hạnh phúc phải không anh? Mẹ con em mong anh trở về…