Hàn gắn
Tôi có được biết Tổng Thư ký Liên Hợp Quốc Antonio Guterres mô tả năm 2020 là “một năm đầy thử thách, bi kịch và nước mắt” vì COVID-19. Cá nhân tôi nghĩ, bản thân cũng thực sự đã trải qua một năm như vậy.
Lại nói, trong những bức thư đồng nghiệp gửi tới tôi những ngày cuối năm vừa rồi, có ít nhất hai lời chúc của những người đàn anh đầy kinh nghiệm đi trước, các anh tin tưởng rằng trong tương lai tôi sẽ trở thành một người lãnh đạo có tầm. Được lời chia sẻ của các anh như vậy, bản thân tôi cảm thấy rất vui và cũng biết ơn các anh nhiều lắm. Nhưng tôi cũng hiểu rằng, phàm ở đời, trước khi nghĩ đến chuyện phất lên cao thì cũng phải xác định có thể sẽ trải qua sự cay đắng. Ấy như Tào Tháo lừng danh thiên hạ mà trận Xích Bích thua tan nát phải ôm tàn quân chạy, rồi đến trận Đồng Quan bị Mã Siêu đánh cho phải cắt râu, vứt áo; cả hai lần may mắn lắm mới khỏi thoát chết. Xét thấy, muốn giành được thiên hạ mà ra đường sợ nắng, sợ mưa; lên ngựa sợ ngã và cầm long đao sợ đứt tay, vậy thì tốt nhất nên gác giấc mơ lại và ở nhà nằm ngủ. Còn như muốn ôm khát vọng lớn, thì cá nhân tôi cũng tự thấy, trải qua một lít nước mắt kể cũng vẫn là điều rất đỗi bình thường.
Bàn về câu chuyện chiến sự, chẳng cứ tranh giành thời nay hay thời xưa, chẳng cứ nhăm nhe ngôi báu hay mê đắm mỹ nữ, bất bình dù sao cũng vẫn sẽ luôn tiềm ẩn. Tỉ như chuyện tôi đi thỉnh giảng ở một trường Đại học, và quyết định chia nhóm ngẫu nhiên để các em trong lớp – Những bạn mới chỉ ở cùng nhau một vài buổi, có thêm điều kiện để hiểu và gắn kết hơn với bạn mới. Thế rồi, cũng chừng ấy buổi học, tôi nhận ra mỗi lớp học thực sự đều có không ít mâu thuẫn. Hôm ấy, bằng hình thức đếm số, tôi vô tình ghép nhóm với hai bạn nữ vốn đã không ưa nhau từ trước, ngồi chung. Hai bên lời qua tiếng lại, bài xích lẫn nhau và cuối cùng động tay với nhau thật. Dĩ nhiên, giá mà tôi biết trước việc hai em có xích mích với nhau từ trước.
Là một giảng viên, mà bản chất lại là người tỉ mỉ, bản thân tôi phải suy nghĩ và giải quyết rất nhiều bài toán trong vài giây. Trước nhất, tôi cùng cả lớp tạo nên sự ngăn cách để cả hai không lại gần nhau. Tôi nhanh chóng có ý kiến để bạn nữ cầm điện thoại ngồi yên ở vị trí cũ, nhập vào với nhóm ngồi gần nhất tại đó. Xét cho cùng, cần nhất là nhanh chóng ổn định lớp học trở lại để đảm bảo tiến trình dạy.
Mặc dù vậy, ngay từ lúc đó, tôi vẫn luôn nghĩ về vấn đề này. Dàn xếp được một buổi thì tốt thôi, nhưng nhổ cỏ không tận rễ thì rồi sẽ lại um tùm, và bản thân tôi cũng không chỉ tính tới riêng mình, mà còn nghĩ cả cho sự thuận lợi của các giảng viên khác. Vậy nên, sau giờ học, tôi chủ động hỏi thăm một bạn trong lớp về mâu thuẫn phát sinh của hai sinh viên: Nguồn gốc từ đâu, cá tính hai bạn thế nào…Và cuối cùng, tôi xin lớp số của cả hai bạn.
Từng bạn, tôi chủ động gửi lời mời kết bạn trên Zalo, giới thiệu ngay từ tin nhắn đầu tiên rằng mình là Giảng viên của lớp và rất mong được trao đổi. Dù có ở vị thế học viên, nhân viên, hay Giảng viên…cá nhân tôi không bao giờ nhận mình ở cửa trên người khác, và sẵn sàng cúi đầu, nếu có thể – và cần thiết. May mắn cho tôi là cả hai em chấp nhận kết bạn rất đơn giản. Tôi dành thời gian nhắn tin độc lập với từng em, thậm chí phải hẹn gặp một trong hai bạn – Cô gái tự nhận mình sống khá thất thường và đôi khi nóng tính, xét đoán quá mức, để lắng nghe, và cũng rất mừng, góp lời được cho bạn một vài định hướng. Khi cái đầu đã nguội bớt, tâm trí được bồi đắp, cả hai đồng ý làm hòa và sẵn sàng kết bạn với nhau. Tin nhắn cảm ơn của cả hai bạn sinh viên được gửi tới tôi đúng vào chiều 30 Tết. Rất vui, thực sự không phí tiền mạng với…mấy cốc trà sữa mời các em.

Cạnh tranh là điều vô cùng cần thiết trong xã hội loài người. Phản kháng cũng là điều cần thiết khi bị đối phương tấn công. Nhưng vốn ở đời, có những chuyện không nhất thiết phải xử lý bằng nắm đấm. Nên dù thế nào, tôi cũng luôn ủng hộ và chia sẻ để người và người có thể cùng chung chí hướng. Đến cuối cùng, người góp gạo, người góp lửa, được như vậy sẽ hình thành nên tổ ấm dễ hơn.
Và, cũng là bởi tôi không đành lòng để thêm một người nào nữa mà mình có duyên được quen biết, trở nên giống như tôi, nghĩa là phải trải qua đau thương và mất mát. Năm nay không phủ nhận tôi bị chơi xấu rất nhiều, thậm chí có người trở mặt với tôi để làm bàn đạp cầu thăng tiến. Có hề gì? Nếu cuộc đời luôn dễ dàng, vậy tôi có thể kể câu chuyện gì với những người thân hữu, hay với sinh viên của mình đây? Tôi sẽ chọn tranh đấu trong những lúc cần thiết, và sẽ cười thầm rồi bỏ qua trong một số chuyện. Xét cho cùng, giương oai chỉ vì đôi ba quả táo thì cũng không cần thiết lắm.
2020 đã vất vả quá nhiều rồi. Năm vừa qua dù thế nào cũng đã có được bằng cấp mới, chuẩn bị sẵn sàng với cơ hội nghề nghiệp mới. Vậy nên, tôi hy vọng có thể dành cả năm nay cho công cuộc Hàn Gắn: Hàn Gắn chính trái tim mình để sẵn sàng cho những thử thách, và Hàn Gắn những sự khó khăn của người – những người mình có thể giúp đỡ được, cả hai đều hết sức quan trọng.
Như thường lệ, em xin chân thành cảm ơn tất cả Quý Anh/Chị, Quý Thầy/Cô đã giúp đỡ em trong suốt một năm vừa qua, mong trong thời gian tới lại tiếp tục được Quý Anh/Chị, Quý Thầy/Cô chỉ bảo thêm nhiều ạ. Em tin rằng cuối năm 2021, em sẽ đạt được nhiều thành công mới, và lời chúc/lời tri ân em gửi tới Quý Anh/Chị qua tin nhắn sẽ được dài hơn, nhiều kỷ niệm hơn.
“Xin hãy tin em”.
Mùng 1 Tết, 2021.