Nên chăng tặng hoa khi miền Trung bão lũ?

Những ngày vừa qua, tôi có đọc được khá nhiều bình luận của những người cùng chung một quan điểm: Hãy đừng mua hoa trong ngày 20/10, dành tiền ủng hộ miền Trung.
Cá nhân tôi nghĩ, ý thức san sẻ cùng đồng bào thực sự là điều vô cùng đáng quý, nhưng ngày hôm qua và cả vào thời điểm tháng 11 (có dịp kỷ niệm ngày Nhà giáo Việt Nam), hoa vẫn là một sự lựa chọn không-nên-bỏ-qua.
Ấy là bởi, theo tôi biết, chẳng có bông hoa nào có tên là “trồng phát ăn ngay” cả. Ví như hoa hồng, thông thường quy trình từ trồng cho tới thu hoạch mất khoảng ba tháng. Người nông dân trông đợi nhất là vào dịp cao điểm những ngày kỷ niệm này, họ chắc chắn đã lên kế hoạch từ rất lâu và dồn sức cho ngày thu hoạch tháng 10 hiện nay, nên, nếu không hoặc ít ai mua hoa thì đó sẽ là trái đắng cực lớn cho những con người chăm chỉ ấy. Đặc biệt trong bối cảnh hoa là một mặt hàng không tồn tại được lâu, lại dễ hỏng khi vận chuyển và càng không dễ bảo quản như những vụ dưa hấu, táo, nhãn…mà công chúng thi thoảng từng “giải cứu” trước đây.
Chính vì vậy, trong ngày hôm nay, ngày mai, hay cả tháng sau, tôi nghĩ Anh/Chị vẫn nên mua hoa trong khả năng, dĩ nhiên với số lượng vừa phải và vẫn nên ưu tiên việc dành khoản tiền tiết kiệm (nếu có thể) của Anh/Chị, trong việc ủng hộ đồng bào miền Trung, bởi rủi ro hiện tại chưa khắc phục triệt để được mà thiên tai sắp tới thì không ai có thể biết trước. Còn những người nông dân, những hộ trồng và kinh doanh hoa, tôi tin tất cả không ai làm ngơ trước tình cảnh của anh em dân tộc, họ chắc chắn sẽ trích phần lợi nhuận thu được để chung tay xây dựng, và chắc chắn, chính họ cũng sẽ biết điều phối sản lượng trồng cho phù hợp trong những tháng sau để đảm bảo hàng làm ra không bị lãng phí quá nhiều.
Người dân Việt Nam có khả năng tiếp thu tri thức mà theo quan điểm của tôi, là hàng đầu thế giới. Từ việc chống dịch Covid lần 1, chúng ta làm rất tốt ở lần 2, và nếu phỏng thử có thêm biến cố nào nữa, thì tôi tin sự chỉ đạo sáng suốt của Đảng, Nhà nước và sự chung tay của nhân dân thì chúng ta vẫn sẽ giải quyết nhanh gọn mọi vấn đề. Tương tự, tôi tin hậu quả của thiên tai năm nay sẽ nhanh chóng được khắc phục, người dân miền Trung sẽ có thể sớm trở lại nhịp sống sinh hoạt bình thường, và chúng ta chắc chắn sẽ có một kế hoạch phòng chống hiệu quả để năm sau, khó khăn có ở mức nào thì thiệt hại cũng là ở mức thấp nhất.
Cách đây hơn một tuần, tôi có hỏi thăm một người anh ở Chi nhánh tại miền Trung, anh có chia sẻ ở đó đang bị lụt, cô lập và điện thoại mất sóng. Chia sẻ ấy làm tôi hết sức lo lắng và băn khoăn vì tôi rất quý Anh và đơn vị. Nhưng tôi tin anh, chị sẽ ổn thôi. Người dân miền Trung có những người cần tôi hơn nhiều. Tôi đã dành khoản tiền trong hai tháng lương gần nhất, và một phần lớn số quần áo có thể sử dụng được, để ủng hộ từ thiện. Đó cũng là lý do trừ những lịch hẹn trước thì tôi không mở rộng thêm những buổi đi chơi, không tham dự những chương trình mới trong tháng này – Phần vì bản thân cũng không còn nhiều kinh phí, phần cũng bởi có thể những tiết kiệm của bản thân hiện tại sẽ hữu ích để chia sẻ thêm một ít – trong khả năng còn có thể – trong những tháng tới. Bởi vì trong những tháng tới tôi cũng có nhiều kế hoạch riêng và tốn kém chắc chắn không ít.
Cá nhân tôi tin, bản thân mình cũng chỉ như một vỏ sò nhỏ trên bãi biển. Người dân Việt Nam có tình người còn lớn mạnh gấp trăm lần giông bão. Mọi khó khăn rồi sẽ ổn cả thôi.
Trong chuyến đi tới miền Trung gần nhất, tôi chưa có điều kiện tới được Quảng Trị (Dù đã lên phương án, nhưng ko thể sắp xếp thời gian). Tôi rất quý mảnh đất này, và hy vọng có dịp tới thăm trực tiếp địa phương ấy, dù nơi tôi làm việc không có Chi nhánh tại đây. Hy vọng từ giờ đến khi tôi tới, và tương lai lâu dài nữa, đất Quảng và miền Trung nói chung vẫn đẹp như đôi mắt của một tân cử nhân vừa đỗ Nguyện vọng 1 vào trường Đại học mình yêu thích.
Đôi mắt ấy đẹp, và không có giọt nước nào cả.