Bởi vì gà thì đâu có dùng đến nhẫn kim cương?
Tối hôm trước, cậu bạn tôi nhắn tin kể rằng cô gái hẹn cậu một buổi café cuối tuần đã sủi bọt không lý do. Chính cô gái ấy chủ động nói rằng sẽ nhắn lại cậu vào thứ 5 để hẹn địa điểm cụ thể, nhưng rồi sang tuần mới mà cậu vẫn chẳng nhận được tin tức gì từ người mà cậu quan tâm, và gọi điện thì cô gái ấy cũng chẳng trả lời.
“Nói thật là tớ rất thất vọng Quân ạ, tớ từng thức rất nhiều đêm để nhắn cho cô ấy những dòng tin dài. Từng tặng cô ấy cũng không ít quà nữa. Ấy vậy mà cô ấy vẫn chẳng xem tớ ra gì, tớ cứ lo cô ấy gặp trục trặc gì, cho đến khi cô ấy đăng tấm ảnh đi chơi cùng bạn bè thì tớ thực sự hiểu….”
“Được rồi chàng trai, thế cậu đã hiểu điều gì nào?”-Tôi nhấp một ngụm trà, hỏi lại.
“Rằng cô ấy là một người không có tình nghĩa. Tình cảm của tớ dành cho cô ấy chân thành tới như vậy mà cô ấy chẳng hề mảy may bận tâm”.
“Thế thì cậu nhầm rồi”.
“Thế này nhé”-Tôi nhìn thẳng vào mắt cậu ấy và nói rất nhẹ-“Hè năm ngoái tớ có tới một vùng quê chơi với một cậu bạn. Hai người trước đây là bạn học chung với tớ, sau khi lấy nhau thì về quê. Gia đình trồng rau, nuôi gà…đủ cả. Tớ ra vườn, đem theo một nắm ngô, và một cái nhẫn đồ chơi tình cờ thấy trong nhà. Loại nhẫn mấy chục ngàn bán đầy ngoài quầy lưu niệm, chẳng có chút giá trị nào ngoài trang trí, nhưng mặt nhẫn rất to và lấp lánh đẹp lắm.
Tớ thả hết tất cả những gì tớ cầm xuống sân, lũ gà chạy đến, thi nhau mổ, những hạt ngô dần hết sạch nhưng chiếc nhẫn tuyệt nhiên nằm yên đấy và không được ngó ngàng đến. Cậu có nghĩ những chú gà có thể phân biệt được nhẫn PNJ và nhẫn mỹ ký không? Tớ cho rằng không. Nhưng chúng biết phân biệt đâu là những hạt ngô, và đâu không phải thức ăn của chúng. Gà vốn không có nhu cầu làm đẹp, nên với chúng nhẫn là thứ hết sức vô nghĩa. Tình cảm của cậu dành cho cô ấy có thể ví như kim cương, nhưng thế thì đã sao nào?”.
Tôi vẫn nhớ câu truyện mình từng đọc trong sách Truyện đọc lớp 2 từ gần hai mươi năm trước: Truyện kể về một chú mèo con đi lạc, lần lượt được gia đình nhà Thỏ, Sóc, Nhím…cưu mang, nhưng rồi chú vẫn ôm bụng đói và mếu máo cho đến khi được dắt về đúng nhà mình. Ấy là bởi vì những lá cải, quả thông…vốn đâu phải thức ăn vừa miệng với loài Mèo?
Vậy đấy, có nhiều người cứ mê mải với thứ đồ ăn mình đem tặng người thương, dành tặng cho họ những điều mình cho là quý giá nhất, nhưng điều ấy lại chẳng có ý nghĩa gì đối với họ. Ngay cả khi tạm gác lại những mối quan hệ xã hội, họ vẫn dễ dàng buông lời khen hay cái liếc nhìn cho những diễn viên điện ảnh, những cầu thủ bóng đá chứ không phải người đã hết lòng quan tâm họ. Vì sao vậy?
Ấy là vì người ngoài cuộc thì thường tỉnh táo, còn người trong cuộc thì không.
Cô gái mà cậu yêu thương không hề quan tâm đến cậu. Cậu băn khoăn, lo nghĩ và rồi tin rằng vì mình không đẹp trai, không phong độ như những gã trai trong phòng tập. Cậu điên cuồng lao vào những bài thể dục, nhịn ăn, nhịn uống nhưng rồi vẫn luôn cảm thấy mặc cảm và tự ti. Đừng mặc cảm vì những khiếm khuyết mà cậu tự suy diễn, bởi vì rồi cuối cùng khiếm khuyết thì không có thật, nhưng nỗi đau cậu dằn vặt hằng ngày-thì lại có thật đấy.
Cậu dành hàng giờ ở bên họ, nhắn cho họ những dòng tin dài, tặng họ những món quà to hay vượt một quãng đường xa chỉ để gửi tặng họ một cốc trà; nhưng tất cả chỉ được đón nhận một cách qua loa, hời hợt hay nhiều lần là sự từ chối. Và cậu lại tự trách mình chưa đủ khéo léo, chưa đủ tinh tế.
Không một lần người ta mảy may quan tâm đến cậu, những nỗ lực cậu dành cho họ vốn chỉ đem lại cho cậu sự tổn thương. À không, nó sẽ đem lại cho cậu bài học như thế này này:
“Anh rất tốt nhưng em rất tiếc”-Tôi nghĩ cậu bạn tôi, cũng như nhiều người khác từng được nghe câu nói này. Hoặc có thể đi kèm sẽ là vô số lý do, nhưng lẽ đời, vốn chẳng có lý do nào trong đó là thật cả. Tất cả chỉ là sự biện minh cho việc họ không dành tình cảm cho cậu. Không yêu là không yêu, thế thôi.
Khi một ai đó từ chối hoặc rời bỏ chúng ta, bất kể vì lý do gì, thì hãy chỉ nên cố gắng đến một mức nào đó. Trước khi, cậu biết đấy, cân nhắc dừng lại. Hãy thôi việc tự dằn vặt bản thân và điên cuồng tìm cách kết nối khi người ta đã lạnh nhạt. Chấp nhận sự thật, và học cách bỏ điều sai, chọn điều đúng.
Luôn cần nhớ một điều rằng: Thứ có ý nghĩa với mình, chưa chắc đã có ý nghĩa với người khác. Tớ là cá và tớ rất thích ăn những chú giun, thế nên, với tớ, tiền-vàng hay hoa hồng đều là vô nghĩa. Chúng ta ai cũng có lý lẽ của riêng mình. Khi một ai đó đưa ra nhiều thật nhiều lý do để không chia sẻ với chúng ta, để bỏ quên chúng ta, để không muốn tiếp tục mối quan hệ với chúng ta nữa..Thì điều ấy chỉ có nghĩa là họ không muốn chúng ta xuất hiện trong cuộc đời của họ nữa-“It’s not my taste (“Không phải khẩu vị của tôi”)-tôi định nghĩa thế. Và mọi nỗ lực trong chiến dịch kim cương của cậu, thì đều vô nghĩa cả. Dành thời gian, tâm huyết, tỉ mỉ…của mình cho một người là điều rất đáng trân trọng, nhưng cần phải ý thức được sự cao quý ấy chỉ nên gửi gắm tới những người phù hợp, hay những người sẵn sàng đón nhận tình cảm của mình.
“Nồi nào thì mới úp được vung nấy”-Chân lý luôn đúng như vậy đấy.