Một chút thơ
Gió sớm mai thổi bốn phương,
Cuốn đi vạn nỗi đoạn trường ngày qua.
Người cười, ta thấy chan hòa,
Nhưng ai hay kẻ xót xa thuở nào?
Thế gian trọng kẻ đỉnh cao,
Mấy ai ngoảnh lại cúi chào người thua?
Chúng ta ca khúc khải hoàn,
Mà quên nước mắt ngập tràn đêm sâu.
Nếu đời chỉ ngóng trông nhau,
Lúc vinh quang rạng sắc màu thịnh suy,
Thì ai nhớ một bước đi,
Từng loạng choạng giữa xuân thì bão giông?
Gió bay, chuyện cũ lạnh lùng,
Nhưng lòng nhân thế, xin thôi hững hờ.
Đôi lời cho kẻ bơ vơ,
Một lần ngoái lại…tình cờ cũng hay.
Thơ: Minh Quân Nguyễn