Nhật ký của một ông chồng ưa nói dối

Hà Nội, ngày 1 tháng 4 năm 2016

Vợ yêu của anh,

Hôm nay là ngày “con cá tháng tư”, ngày mà anh nghe nói người ta có thể nói dối nhau thoải mái mà chẳng sợ người khác giận. Tự dưng anh thấy chạnh lòng, đành phải mượn những dòng nhật ký nhỏ này để trút lòng tâm sự.

Vậy là đã một năm kể từ khi hai đứa mình chính thức về chung mái nhà nhỏ. Chặng đường bước theo những dấu chân nhỏ nhắn của em đã dạy cho anh rất nhiều bài học, giúp cho anh từ một cậu trai thủ đô thiếu kinh nghiệm trở thành một người đàn ông chín chắn hơn, trưởng thành hơn.

Gần bốn trăm ngày bên nhau, anh luôn tự nhận rằng mình còn nhiều thiếu sót: Là những đêm về muộn tắt cả điện thoại, khiến em phải nhịn đói chờ cơm trong lo lắng. Là những hôm lười nhác chẳng chịu rửa bát, lại còn làm bộ mặt phụng phịu khiến cho em phải làm thay mặc dù đã có lịch phân công rõ ràng. Rồi còn tính đãng trí nữa chứ, đồ em dặn mua mà quên lên quên xuống mấy lần.

Nhưng có lẽ những điều mà anh áy náy nhất với em, chính là những lời nói dối. Bởi vì chẳng cần đến ngày cá tháng tư, anh cũng đã nói dối vợ rất nhiều.

Những ngày đầu hẹn hò với nhau, anh đã biết em rất thích ăn tôm. Chúng mình đi ăn với nhau cũng nhiều, nhưng anh chỉ đặc biệt thấy em thích món ấy. Và anh đã luôn tự nhủ với lòng mình rằng: Phải nhường nhịn. Thế nên mỗi chuyến đi chơi hay những bữa cơm gia đình mình, nếu như có tôm, anh đều cố nhường cả cho em. Có lần em hỏi anh rằng tại sao cứ gắp cho em thế, rằng tại sao không ăn? Anh chỉ trả lời là anh vậy được rồi, em cứ ăn đi. Kỳ thực, anh cũng thích ăn tôm lắm, em ạ! Nhưng anh biết mình có lỗi vì năng lực chưa tốt khiến đồng lương có hạn, cưới em về để nhà mình phải chạy ăn từng bữa, lắm lúc phải ăn cơm với rau, cà. Thế nên nếu có phải trả lời, thì anh sẵn sàng nói dối rằng anh không thích ăn. Bởi vì N. à, nhường nhịn em không chỉ là cách anh thể hiện tình cảm với người phụ nữ anh yêu thương nhất, mà còn là lo cho đứa con tương lai của chúng mình.

Những ngày làm việc ở cơ quan rất bận rộn, anh thực sự bị kiểm soát khắt khe và đôi lúc còn đối diện với những lời khiển trách không tên và có phần vô lý. Nhưng anh cũng chỉ dám kể qua với vợ chứ không dám nói thẳng với em rằng: anh thực sự đã chịu quá nhiều sức ép. Chỉ bởi vì anh không muốn khiến em phải bận tâm quá nhiều. Sau giờ đi làm kéo dài đôi khi hơn mười một tiếng ở cơ quan, anh trở về và đưa em đi dạo phố đến đêm, ngày thường cũng như cuối tuần. Đôi lúc, anh cũng mỏi mệt lắm chứ, thậm chí kiệt sức, cũng muốn có một giấc ngủ dài và một đôi ngày lười nhác lắm chứ. Nhưng chỉ là trong chốc lát anh đuối sức như vậy, trái tim anh chỉ biết nói rằng: Anh tự hào lắm khi yêu một cô gái năng động như em, một người con gái thích chạy nhảy, đi dạo, luôn mong muốn hết mình và chân thành trong việc hâm nóng tình cảm vợ chồng. Anh biết rằng dù có cưới được em, anh cũng không thể buông lơi bàn tay em được bởi vì nếu như lỏng tay ra thì anh có thể mất em bất cứ lúc nào, dê con ạ. Vậy nên, dù có mệt mỏi hay không, câu trả lời của anh vẫn sẽ là: “Anh chẳng sao cả”. Anh cũng xin lỗi vì hôm trước ngày em đi công tác vừa rồi, anh có hơi nặng lời với em một chút. Chỉ bởi vì hôm ấy anh bị ốm, thực sự mệt mỏi nhưng đã không nói với em. Chà, anh vẫn luôn tự nhủ rằng: “Nếu như không yêu được bản thân trước thì thật khó để yêu thương người khác”, nhưng hình như chỉ riêng với em, anh đã yêu mà quên mất bản thân mình

Em Chính cùng cơ quan vợ bảo với vợ rằng anh “ăn mặc quê mùa”. Chà, chẳng sao cả. Thực ra trước ngày lấy em và quãng thời gian đầu ở với nhau, anh cũng đắn đo lắm, đôi lúc không đồng ý chuyện….đưa hết tiền lương cho vợ. Nhưng rồi anh hiểu rằng với bàn tay tài chính của em, thì gia đình nghèo như nhà mình mới mong dành dụm được chút ít. Còn anh, thực ra vốn cũng chỉ có gu ăn mặc như vậy, thế nên xuề xòa một chút cũng được. Ở nhà mình, có một nàng công chúa cũng đủ vui cửa vui nhà rồi. Anh không thích quần áo mới đâu!

……………….

Vợ à, sẽ còn rất nhiều điều anh phải nói dối em trong suốt cuộc đời này. Nhưng có một điều mà anh sẽ mãi mãi không bao giờ che giấu và thay đổi: đó là sự thành thật của lòng chung thủy. Chẳng phải là một “hậu duệ mặt trời” đầy quyền năng, tất cả những gì anh đem đến cho em chỉ có vậy. Anh mong rằng em luôn hiểu rằng anh đã và luôn kiên nhẫn, chờ đợi, chấp nhận nhiều điều vì anh thực sự yêu thương em vì chính bản thân em, và vì em đã lựa chọn anh là người bạn đời của mình, sau tất cả. Hãy tin tưởng anh nhé!

À, vợ này, bỗng dưng, anh chợt nhớ đến những lời thơ tình của thi sỹ Xuân Quỳnh”:

“Đó: Tình yêu em muốn nói cùng anh
Nguồn gốc của muôn ngàn khát vọng
Lòng tốt để duy trì sự sống
Cho con người thực sự Người hơn”.