Một vài mẩu chuyện nhỏ

1) Con người có thể tự giác không?
Tôi nói với người bạn của mình rằng sẽ đi bộ đều đặn năm vòng quanh sân vận động vào mỗi buổi chiều. Cậu bạn tôi rất thích ý tưởng này, nhưng vẫn có đôi chút băn khoăn:
“Việc tập luyện tại một trung tâm, với thầy giáo huấn luyện hay những người bạn tập có thể sẽ giúp mình có ý thức tập đều đặn hơn. Còn ở đây Quân tập một mình, liệu cậu có duy trì được không?”
Tôi trả lời: “Cũng giống như lái ô tô vậy đấy, cậu cần phải thắt dây an toàn. Việc cậu thắt dây an toàn là để đối phó với cảnh sát hay để đảm bảo an toàn cho cậu? Hoặc giống như việc ngồi vào bàn học, cậu sẽ chọn học bài hay chỉ ngồi đó mơ mộng viển vông cho hết giờ? Việc thu nạp những kiến thức là để tốt cho cậu và tương lai, hay để đối phó với gia đình? Vậy đấy, đối với tớ, đi bộ là điều tốt cho sức khỏe, và tớ thực hiện nó một cách nghiêm túc”.
Kết luận: Mỗi người cần phải tự ý thức về tính kỷ luật và những điều cần thiết phải làm cho bản thân, chỉ có sự tự giác mới giúp con người kiên trì thực hiện một kế hoạch/hành động/thói quen trong lâu dài. Nếu họ không thể tự giác xây dựng những điều trên, thì không ai có thể giúp hay sửa đổi giúp họ được, và những người thiếu tự giác thì chẳng thể thành công được.
2) Có thể cưới vợ với chỉ 5 triệu đồng không?
Một người em của tôi cần điểm IELTS để đạt chuẩn đầu ra và đủ điều kiện tốt nghiệp đại học. Tai hại thật, mười mấy năm chẳng học hành gì. Tôi có hướng dẫn em nên tham khảo những cuốn sách nào và nên tự học ra sao. Nhưng sau một tháng, cậu ấy gặp lại tôi và than phiền việc đã học tập rất chăm chỉ nhưng điểm số vẫn không tăng lên đủ. Cậu ấy không đạt yêu cầu, và phải thi lại trong vài tháng tiếp theo.
Tôi đáp lời: “Chuyện đó tạm gác sang một bên đi. Anh để dành được 5 triệu rồi. Giờ cậu lên giúp anh dự trù kinh phí để anh cưới vợ nhé. Nhanh kẻo sáng mai anh tỉnh dậy gặp ý trung nhân mà chẳng cưới liền tay được thì mất điểm với phụ mẫu lắm”.
“5 triệu mà đòi cưới vợ?”-Em tôi ngạc nhiên.
“Cậu cũng biết 5 triệu không thể cưới vợ cơ à? Vậy đấy, chỉ muốn bỏ ra một chút công sức mà lại mong nhận được thật nhiều, lại muốn vươn tới cái đích xa. Điều đó không thể được. Ngọn núi cao nào rồi cũng sẽ vượt qua được, chỉ có điều cậu phải cố gắng kiên trì ngày qua ngày. Dù chỉ lê được từng bước chân nhỏ, thì cũng vẫn phải cần cố gắng, không bỏ cuộc. 5 triệu của anh có thể không đủ cưới vợ, nhưng nếu mỗi tháng anh chỉ cần để dành được 2 triệu-phân nửa của số ấy thôi, thì sau 2-3 năm, anh chắc chắn cũng sẽ tạm lo được một đám cưới nhỏ rồi đấy!”.
3) Vì sao trẻ con hay tự ti, hay nói dối?
Bạn bè tôi, nhiều người đã có con 3-4 tuổi. Có lần người bạn kia than phiền với tôi rằng con của bạn ấy thường hay nói dối và sợ người lạ, điều này làm bạn ấy không hài lòng.
Tôi hỏi: “Trước khi photo số lượng lớn một tài liệu nào đó, cậu có in thử một bản để xem trước không?”
Người bạn tôi trả lời: “Chắc chắn là có rồi”.
“Vậy khi phát hiện ra lỗi, cậu sẽ sửa lỗi này trên bản in thử hay trên bản gốc?”
“Ồ, thì là bản gốc chứ?”
“Hẳn rồi. Trẻ con chính là bản sao của cha, mẹ chúng vậy. Cậu là tương lai của chúng, và sau này chúng lại là tương lai của cậu. Trong lúc dỗ trẻ ăn, cậu vẽ ra đủ thứ truyện từ Ông Ba Bị cho đến chuyện đuổi đứa trẻ ra đường. Rồi cậu lại dọa đòn roi mỗi lúc chúng chỉ đang khám phá, mày mò điều gì đó-thứ mà chúng ta gọi là “nghịch ngợm” đấy. Trẻ con như tờ giấy trắng, cậu viết lên đầy những điều tai hại, dối trá…Hỏi làm sao chúng không phát triển tốt? Ở tầm tuổi này và còn mãi về sau nữa, cha mẹ luôn là người giáo viên tốt nhất và quan trọng nhất của một đứa trẻ. Nếu cậu muốn con cậu tốt, bản thân chính cậu phải tốt lên, phải tự hoàn thiện bản thân để có thể tự truyền đạt được những ý hay, điều tốt nhất cho trẻ. Có vậy thì đứa trẻ cậu sinh ra mới trở thành một người công dân tốt được”.