Người phụ nữ không cần hoa

Tôi gặp người phụ nữ ấy đang ngồi tại một gốc cây bên đường, và khoác lên mình chiếc áo mưa giấy mỏng, dù trời lúc ấy chỉ lất phất mưa. Sự việc quá kỳ lạ ấy làm tôi suýt chệch tay lái vì giật mình. Bình tĩnh lại vài giây, tôi quyết định tắt máy, dắt xe tiến lại hỏi cụ:
“Vì sao cụ lại ngồi đây ạ?”
“Già không có nhà. Già đi xin ăn sống qua ngày chú ạ”
“Đã quá trưa rồi. Vậy cụ đã có gì để ăn trưa chưa ạ?”
Cụ chỉ nhìn tôi, cười. Một giây, hai giây, rồi giây thứ ba. Tôi nghĩ rằng mình biết phải làm gì.
“Cụ ở đây nhé, con sẽ quay lại ngay thôi”-Tôi nắm tay cụ nói. Và 15p phút sau quay lại với một phần cơm hộp cùng chiếc áo dài tay màu nâu. Tấm áo mỏng chỉ vài chục ngàn bán ngoài vỉa hè, nhưng tôi tin nó sẽ giúp ích cho cụ trong đợt gió rét này.
Cụ lại nhìn tôi cười. Cụ cười và cảm ơn mãi.
“Thế cụ có biết hôm nay là ngày 8/3 không? Người ta đi mua hoa nhiều lắm kìa. Cụ có thích được tặng hoa không?”-Tôi đùa.
“Già cố sống cho hết kiếp này thôi. Nay đây mai đó. Ông Trời còn cho sống thì già còn đi. Già chỉ mong có được cái ăn hằng ngày là tốt rồi…”
Có những người phụ nữ, “bông hoa” họ mong chờ chẳng hề có cánh, nhưng chắc chắn luôn phảng phất mùi thơm…