Lưng chừng hạnh phúc

Mỗi lần nhìn thấy hình ảnh này, mình lại cảm thấy bản thân như đang ở “lưng chừng hạnh phúc”.
Sống ở đời có một kiểu hạnh phúc là khi mình bắt đầu lên ba tuổi, ba má đưa mình đến trường mẫu giáo. Ở đó nếu như mình ngoan đủ, thì mỗi chiều thứ 6 trước khi ra về, cô giáo sẽ phát cho mình “Phiếu bé ngoan”. Nếu xét theo hệ quy chiếu nào đó thì “Phiếu bé ngoan” cũng sẽ giống như “Lương” hoặc ít nhất là giống như “Bằng khen”, bởi vì cả hai cùng ghi nhận sự cống hiến của một cá nhân khi sinh hoạt và xây dựng trong một tập thể. Với tần suất 4 lần nhận “Phiếu bé ngoan” mỗi tháng thì các cháu mẫu giáo quá vượt trội so với học sinh phổ thông (mỗi học kỳ một lần nhận giấy khen, trừ dịp khen thưởng đột xuất) hay những thanh niên đi làm như mình. Niềm vui đến nhiều như vậy, trong khi điều cần lo nghĩ nhất đôi khi chỉ là hôm nay chơi gì, thì rõ ràng việc được làm bạn nhỏ 3 tuổi cũng là một loại hạnh phúc.
Loại hạnh phúc thứ hai có thể trình bày ngắn gọn, đơn giản hơn, đó là….làm bố của đứa trẻ được phát phiếu bé ngoan. Ngày xưa, ở trường mẫu giáo của mình học, mỗi bạn nhỏ được phát một tấm bảng màu rất đẹp ngay từ đầu năm học. Tấm bảng đó sau khi ghi tên mình, sẽ được treo lên tường nhà, và sau này mỗi lần được nhận phiếu bé ngoan thì mình sẽ dán lại lên tấm bảng ấy. Điểm hay của trường mẫu giáo mình học ngày xưa là phiếu bé ngoan được in thành hơn chục mẫu khác nhau, vậy nên, việc sưu tầm hình ảnh cũng là thú vui của các bạn cùng lớp mình thời ấy. Chơi tem vui thì chơi…phiếu bé ngoan cũng vui vậy thôi. Và mình nghĩ cảm giác hạnh phúc nhất của một ông bố cũng sẽ là vào chiều thứ sáu, khi đón con đi học về, bé sẽ không ngớt kể cho mình nghe về việc cô giáo nhận xét con tuần này ngoan ra sao, tiến bộ thế nào, và niềm vui nhất là nâng đứa con của mình lên để bé có thể vững vàng dán phiếu bé ngoan lên tường. Và sau đó là nhìn bé không rời mắt khỏi tấm bảng cả chục phút để tận hưởng thành quả của bộ sưu tập ấy. Đối với một phụ huynh, hẳn rồi, thứ hạnh phúc mỗi tuần chắc chắn cũng sẽ là những kỷ niệm ngọt ngào.
Vậy nên, lưng chừng hạnh phúc là bởi vì mình đã trải qua giai đoạn thứ nhất, và chưa tới giai đoạn thứ hai. Dĩ nhiên, ở khúc giữa như mình cũng có rất nhiều niềm vui riêng. Và bên cạnh những ngày vui ấy, mình cũng ý thức được rằng: Cuộc sống là một hành trình không quay lại. Có nghĩa là mình sẽ không thể trở về làm một bạn nhỏ ba tuổi học mẫu giáo được nữa, vậy nên, điều mình cần làm bây giờ là học hỏi đủ, phấn đấu đủ và tích lũy đủ để sẵn sàng cho niềm hạnh phúc ở giai đoạn hai. Và nếu nhìn kỹ hơn, quá trình được nỗ lực phấn đấu để tận hưởng một thành quả trong tương lai, thực ra cũng chính là một niềm hạnh phúc đấy chứ nhỉ?